CA DAO TẶNG MẸ Mẹ mình tần tảo sớm hôm Ấm nồng ngọn lửa bát cơm gia đình Cày sâu cuốc bẫm, đời mình Hoa thơm trái ngọt để dành cho con Trải bao năm tháng mỏi mòn Thắt lưng buộc bụng..mong con hơn người Mẹ là hơi ấm cuộc đời Lời ru đêm lạnh chiếc nôi êm đềm.
Con cò mà đi ăn đêm Câu ca diụ ngọt cả niềm tuổi thơ Mẹ ơi cho đến bây giờ Khúc ngân câu hát con chưa thuộc lời Nghĩa thầy tình mẹ ngất trời Mênh mong biển lớn rạng ngời ánh dương Con giờ chua ngọt đã từng Nhưng lòng vẫn nợ tiếng đừng tiếng khoan.
_______________________________________________
NHỚ Con đi con nhớ cảnh nhà Nhớ canh mẹ nấu ươm vàng gạch cua Nhớ sao tổ ấm bốn mùa Quê hương mưa nắng, gió lùa ngày đông.
Con đi mẹ có nhớ không? Để quên trên giá trầu không úa vàng . Buồng cau đỏ nhánh thu sang Chưa có ai hái ngả ngang ngõ vườn.
Con đi trải nắng gió sương. Mẹ già mấy đợi mà lưng thêm còng. Ngày dài mẹ mãi chờ trông Nghe gà gáy sáng mẹ mong con về.
Con vì cuộc sống lê thê. Chiều ra ngõ ngó lại về thổi cơm Vẫn niêu cơm với lửa rơm Năm nào con nấu còn mời mẹ ăn
Giờ này con - mẹ cách ngăn Còn cay vị khói lửa rơm năm nào Nửa đêm mẹ ngắm trăng sao Thấy ngôi tinh tú cồn cào nhớ con./. ___________________________________________________
NGƯỜI VUN ĐẮP TÔI Mẹ tôi vun đời tôi Khi vẫn còn trong dạ Suốt mùa nắng cháy tơi Sang mùa mưa tầm tã.
Mẹ tôi vun đời tôi. Như chồi non trong lá Như cành non luống mạ Trên chuyến đò sông sa.
Vòng nôi vun đời tôi À ơi theo cánh quạt Năm canh chầy mẹ hát Dòng sữa ngọt lời ru.
Chuyện cổ tích ngày xưa Ấm như lời bà kể: Vua Hùng Vương kèn rể Đồng Tử gặp Kim Dung.
Quê hương vun đời tôi Êm đềm như giấc ngủ Trong điệu hò khúc hát Trong cánh buồm đêm trăng.
Bà, mẹ vun đời tôi Quê hương vun đời tôi Tôi vẫn vun đời tôi.… Trương Văn Phương |
Ý kiến bạn đọc