- Thương xứ Nghệ qua cơn bão -
Nắng như lửa đổ xuống trời xứ Nghệ Đất khô cằn nứt nẻ dấu chân chim Ở miền xa con nghe nhói buồng tim Thương cho đất đang quặn mình cháy khát
Thương em tôi đang trong mùa nắng hạn Nước bờ kênh tát không đủ ruộng đồng Đêm thao thức mẹ lo mùa thất bát Hát giống gieo trên mảnh đất cõi cằn
Khi mồ hôi bốn mùa cha vẫn đổ Theo đường cày bước ran rát bàn chân Sức đổ xuống cho cây đời lại mọc Từ đất khô hạt giống lại sinh sôi
Xứ sở gian truân vun lòng người nhân hậu Dù mùa sau vẫn còn khô hơn thế Miền trung ơi! Bốn mùa khắc nghiệt Rồi gió lào vẫn còn cuồng nhiệt quét
Và lũ lụt không chỉ một mùa Nhưng lòng người đâu có chịu thua Trời cứ nóng và cây đời cứ mọc Trong gian truân sức sống khởi màu. Trương Văn Phương |
Ý kiến bạn đọc