Trách mùa nũng nịu đong đưa Vừa hưng hửng nắng vội mưa nhạt nhòa Trách mùa xúng xính áo hoa Vườn trăng ong bướm bay xa, bay gần Trách mùa phơi lá đầy sân Trách mùa lúng liếng, lạc vần câu thơ Trách mùa sao cứ lẳng lơ Ngã nghiêng mây trắng ngẩn ngơ bên trời * Trách mùa ta trách thế thôi Mùa đi khờ dại ta ngồi… trách ta. ************
BUỒN Ta đi nhặt những ngày buồn Xếp đầy quang gánh bán buôn… chợ đời Người đem tình cũ ra phơi Tiếng rao cất chẳng nên lời - nặng vai. ***************
CHỊ Lạnh lùng đâu bởi gió đông Vì em phận gái chưa chồng mà thôi Áo hoa ngày cũ buông lơi Trách người chót lưỡi đầu môi bạc lòng Gánh buồn lấp cạn đáy sông Mòn vai nào hết long đong giọt sầu Tàn đêm nằm đếm giọt ngâu Làm sao dò được nông sâu lòng người Ai đi cách biệt phương trời Để em ngồi khóc chơi vơi tình đầu Thời gian vó ngựa buông câu Giật mình ngoảnh lại trên đầu tà dương * Thì thôi đi hết đoạn trường Phấn son tô lại, yêu thương tìm về Ru tình trong cõi đam mê Gối đầu lên mảnh trăng thề soi chung. ************* TA NGỒI VỚI NHỮNG HÔM QUA Ta ngồi với những hôm qua Ngổn ngang giữa chốn nhạt nhòa, mốc meo. Xếp vào đâu cái sự nghèo? Buộc vào đâu những cheo leo sợi tình? Gói vào đâu những lặng thinh? Cất vào đâu những bóng hình lặng câm? Ước chi trời đổ mưa dầm Ru ta mơ giấc trầm ngâm… tuổi mình. **************** Ngọc Sáng |
Ý kiến bạn đọc