Con đi nỗi nhớ quê hương Nhớ canh mẹ nấu ươm vàng gạch cua Nhớ sao tổ ấm bốn mùa Những cơn gió bấc gió lùa đêm đông Tháng chạp sẽ sắt tấc lòng Vai sờn chiếc áo nâu sòng tấm khăn Ở xã mẹ có nhớ chăng Trầu khô một mớ không ăn úa màu Buồng cau giáp tết già rồi Con không hái giúp, rụng rơi đầu vườn Xã quê đã lắm mùa mưa Mẹ già mấy đợi tuổi tóc thưa, lưng còng Mỏi mòn vẫn giữ chờ mong Nghe gà gáy sáng, nhớ mong con về Mưa sinh cuộc sống xã quê Thời gian kinh tế đang thì khó khăn Mẹ con thầm nhắc thương thân Đã bao lần nhớ, băn khoăn chưa về Ừ con, đời sống xã quê Mắt mẹ nhoà ướt, trông về đăm đăm Phất phơ hương toả trăng rằm Tuổi cao sức yếu xa xăm mỏi mòn Nhớ ngày có mẹ có con Nhớ ngày bếp lửa một hòn than nung Bây giờ tuổi mẹ mịt mùng Con chưa về kịp bóng trăng mịt mờ Xã xăm một khoảng xe đò Lòng con luôn thức đợi chờ dáng quê Mẹ già tóc trắng tới thì Đăm đăm ánh mắt dấu chì hằn sâu Thương mẹ con đợi năm sau Tết này con ước một màu đoàn viên. Khi con về cạnh mẹ hiền Để cho nỗi nhớ một miền mẹ con. NHẬT HOÀNG TRƯƠNG |
Ý kiến bạn đọc