Anh có về Hà Tĩnh cùng em không? Miền quê nghèo chưa bao giờ anh tới Dẫu một lần thôi, em vẫn luôn chờ đợi Anh hãy về tắm nước dòng La. Hà Tĩnh quê em, chất phát thật thà Gió Lào thổi qua nên nghĩa tình ấm áp Đi qua chiến tranh, đạn bom khốc liệt Nâng niu từng điệu hò, từng khúc hát yêu thương. Về cùng em, xuôi ngược khắp nẻo đường Để yêu hơn câu ca trù Cổ Đạm Yêu tiếng thơ Nguyễn Du với bao nhiêu đồng cảm Kiêu hãnh cùng cây thông Nguyễn Công Trứ thủa nào. Đêm sông La giữa sóng nước xôn xao Anh sẽ nhớ "tràng giang" xưa trong thơ Huy Cận Nhớ Ngàn Phố, Ngàn Sâu, con sông quê "dợn dợn" Vun đắp tâm hồn cho những thi nhân. Xuôi về Can Lộc anh có thấy không? Chàng Xuân Diệu ngày xưa con thầy đồ xứ Nghệ Dẫu xa quê hương, cuộc đời bao dâu bể Vẫn nhớ vô cùng mùi vị bánh đa quê. Hà Tĩnh quê em, anh có muốn về ? Đến Đồng Lộc nghiêng mình nghe thì thầm hương đất Bài ca về những người con gái đẹp nhất Mãi mãi ra đi cho xanh sắc quê nhà! Về Thiên Cầm nghe sóng nước hòa ca Đàn trời ru anh - khúc ru của sóng Để anh thấy yêu hơn một vùng quê anh dũng Vẫn ngọt lành, như môi thắm em xinh. Nếu yêu nhau, anh hãy cùng em Lên chùa Hương Tích quỳ dưới chân Diệu Thiện Để lòng mình được thanh lọc sau bon chen, vướng bận Tĩnh lặng một vùng sắc sắc- không không... Anh có về Hà Tĩnh với em? Quê hương từng ngày đi lên, đổi mới Đến Vũng Áng, công trường đang mời gọi Kẻ Gỗ đón nước về tưới thắm một vùng quê. Và yêu nhau, anh ơi hãy nhớ về Bên mái tranh nghèo, có mẹ già đứng đợi Uống nước chè xanh, ăn cơm chín tới... Canh hến quê mình ngọt vị tháng năm. Hà Tĩnh quê mình giản dị thế thôi anh! Người Hà Tĩnh cũng dịu dàng như đất Em đã yêu anh, tình yêu chân chất Mộc mạc vô cùng như Hà Tĩnh mình thương. Nhật Hoàng Trương
|
Ý kiến bạn đọc