Mẹ ơi mẹ! Hôm nay con mệt lắm Chỉ muốn về bên mẹ một chút thôi Nép vào mẹ để nghe tiếng ru hời Thèm sống lại cái thời còn thơ bé Mẹ biết không ! Hôm nay con rất tệ Chợt yếu mềm chẳng lê nổi bước chân Nghĩ tới mẹ tự nhiên thấy cực thân Chỉ thèm khóc oà lên như đứa trẻ Con lạc lõng giữa Phố phường hoa lệ Giữa dòng người cô lẻ một bóng con Cứ gồng mình giữa thua thắng thiệt hơn Mệt mỏi lắm mà con không dám khóc Mẹ ! Mẹ ơi con thấy mình đơn độc Giữa thị thành ồn ã người lại qua Con nhớ lắm mùi khói bếp quê nhà Nhớ vườn rau, nhớ luống cà lam lũ Nhớ mái tranh, nhớ bức tường rêu phủ Đường về nhà Dâm bụt nở hai bên Ngõ quanh co nhưng mát dịu êm đềm Quê nghèo khó nhưng thanh bình yên ả Ở phố phường phồn hoa mà xa lạ Bao năm rồi sao con chẳng thể quen Thèm về quê níu gấu áo mẹ hiền Được sống lại tháng ngày con bé dại Bỏ lo toan bỏ nhọc nhằn bươn chải Để buông mình trễ nải một ngày thôi! Mái tranh cong uốn còng dài lưng mẹ Tóc một màu mây trắng nhớ mẹ ơi! Trần Linh
|
Ý kiến bạn đọc