TUỔI HAI MƯƠI VIỆT NAM Những Nguyễn Văn Thạc, Đặng Thùy Trâm. Cô chú là ai trên đường chiến đấu Tuổi hai mươi đã thắp lên ngọn lửa Cháy bùng và sáng dậy cả non sông.
Thế hệ chúng tôi đang tiếp bước tuổi hai mươi Tôi cũng đang thắp cho mình những ngọn lửa Của cô chú và các anh để lại Soi chặng đường quá khứ và cả tương lai.
Những vang vọng oai hùng từ lịch sử ngàn năm Quốc Toản, Quang Trung lứa tuổi hai mươi ngày trước Cũng phất cờ ba quân giành độc lập Đánh đuổi quân thù, thắp sáng tuổi hai mươi
TRỞ LẠI KHÁNH SƠN Tặng em Hiến.(Cô giáo Khánh Sơn)
Mái đèo nghiêng nghiêng… Ôm ngang lòng núi Bồng bềnh mây trắng gối ngủ biếc đồi thông. Bản nhạc rừng hòa tiếng thác reo Khánh Sơn đây anh tưởng còn xa lắm!
Anh lại trở về với ngày tháng bình yên thuở trước. Tìm lại cái thời hai đứa còn thơ ấu. Em tinh nghịch như thỏ con linh láo Anh bắt được rồi, em hay giả hờn anh…
Nếu không gặp em thuở thiếu thời bím tóc. Dấu chân anh đâu để lại nơi này.
Kìa thấy không em? Đôi vợ chồng Đắklêi. Họ địu con và gùi cơm lên rẫy. Chỉ ba người thôi cũng làm thành tổ ấm Anh nhìn em khỏang bình yên vời vợi… Em thẹn thùng chi vậy? Vó ngựa gõ đều theo bước vợ chồng kia!
Con đường đất đỏ ngày ấy hoang sơ. Bụi đất đỏ nhuốm vàng bàn chân trần hai đứa Một dải vào lòng, nay đường đã rải nhựa Đồi cà phê xanh tốt, - “Nhưng anh à, chẳng được giá đâu”!
Anh lại được trở về với ngày tháng bình yên. Hòa vào lòng suối mát rượi em vẫn thường hay tắm. Lúa định cư một màu xanh thẳm Hoa rừng đưa trong hương tóc em bay.
NỢ
Anh không mắc nợ Sao bắt anh đền Tìm mãi suốt đêm, Chỉ toàn nỗi…. nhớ!
BÂNG KHUÂNG
Tôi lạc lối giữa cái nhìn quen thuộc Trưa sân trường nắng đọng lại bơ vơ Ao trắng về sót nửa mùa kỉ niệm Trống tan trường òa vỡ phút chia li.
DẶN LÒNG
Đừng bao giờ gặp gỡ Đừng bao giờ chia li Anh và em cũng vậy. Em nhé đừng đổi thay!
DẤU THỜI GIAN
Em đi mấy bận về làng Mang luôn cả chốn đô thành về quê Từ giọng nói, mái tóc thề… Dấu quê quên lãng bên lề thời gian!
EM
Em không là trẻ thơ Sao cứ hay làm nũng! Em không là người lớn Sao lại thành bao dung!
TINH KHIẾT
Em ước như cỏ mềm hoang dại Nở bên đường lặng lẽ tỏa hương Sương động đầy mỗi buổi sớm mai Tháng năm mòn vẫn giữ màu tinh khiết TRÒ CHƠI
Trò chơi đám cưới ngày xưa Em dâu, anh rể cũng vừa xứng đôi Hôm qua đám cưới làng tôi Dâu hiền em đó, anh người… đi xem.
VƯỚNG TRẦN
Ni cô quét lá rơi ngõ chùa… Quét luôn bóng dáng những chiều qua Áo nâu bụi rần còn vướng víu? Quét đến bây giờ đã sạch chưa!
LỜI CỦA GIÓ
Em không nghe lời thì thầm trong gió Run theo từng hơi hở khách thơ Tình duyên lữ khách sương mờ Bốn bề hư ảo, hững hờ không gian
NHỚ
Con đi con nhớ cảnh nhà Nhớ canh mẹ nấu ươm vàng gạch cua Nớ sao tổ ấm bốn mùa Quê hương ren rét gió lùa ngày đông Con đi mẹ có nhớ không? Để quên trên giá trầu không úa vàng. Buồng cau gần tới năm sau Chưa có ai hái già nơi nơi vườn. Con đi qua mấy mùa mưa Mẹ già mấy đợi mà lưng thêm còng Ngày dài mẹ mãi chờ mong Nghe gà gáy sáng mẹ mong con về.
Con vì cuộc sống lê thê Chiều ra ngõ ngó lại về thổi cơm Vẫn niêu cơm với lửa rơm Năm nào con nấu còn mời mẹ ăn Giờ này con ở cách ngăn Còn cay vị khói lửa rơm năm nào Nửa đêm mẹ ngắm trăng sao Thấy ngôi tinh tú còn cào nhớ con.
THƯƠNG NHỚ MIỀN TRUNG
Miền trung ơi…miền trung Nhớ trưa hè nắng lửa Thương đôi bàn chân nhỏ Bước vội lên cát khô
Nhớ tháng ngày đợi mưa Cánh đồng quê nứt nẻ Sụt sùi ngày đông bể Lối quen ai chưa về
Giọt mồ hôi đặc khô Ao nhôm nhoam màu đất Ngọn gió Lào bổng rát Tóc hoe màu râu ngô
Nhờ giọng nói chắc khô Bữa cơm chiều đạm bạc Và tình người mộc mạc Như củ sắn củ khoai
Thương giọng hò của ai Trong những đêm khắc khoải Xa rồi còn nhớ mãi Đôi mắt chiều tiễn đưa
AI VUN ĐỜI TÔI.
Mẹ tôi vun đời tôi Khi vẫn còn trong dạ Suốt mùa nắng cháy tơi* Sang mùa mưa tầm tã.
Mẹ tôi vun đời tôi Như chồi non trong lá Như cành non luống mạ Trên chuyến đò sông sa.
Vòng nôi vun đời tôi À ơi theo cánh quạt Năm canh chầy mẹ hát Dòng sữa ngọt lời ru.
Chuyện cổ tích ngày xưa Ấm như lời bà kể: Vua Hùng vương kén rể Đồng Tử gặp Tiên Dung.
Quê hương vun đời tôi Êm đềm như giấc ngủ Trong điệu hò chất phác Trong cánh buồm đêm trăng.
Bà, mẹ vun đời tôi Quê hương vun đời tôi Tôi vẫn vun đời tôi… 19/02/2001
* Tơi: Áo làm bằng lá cọ dùng để che nắng, mưa của người dân xứ Nghệ
ƠN NGƯỜI
Lòng mẹ như bể sâu Biết lấy gì báo đáp Hơn hai mươi tuổi đầu Vẫn đang còn ăn bám.
Mảnh ruộng gầy gốc rạ Gắn với mẹ sớm hôm Vun xới từng luống mạ Lưng mẹ lại còng thêm.
Manh áo tơi nón lá Dầm dãi với nắng mưa Cho ngày tháng dần qua Cho tình thương chan chứa.
Dù lưng chén cơm dưa Cũng nhặt nhành chắt góp Cho con theo lần lứa Để học hành lớn khôn.
Từ ngày chị lấy chồng Việc nhà nhiều hơn trước Cha mãi bận việc đồng Con biết không về được.
Bao nhiêu năm đèn sách Vẫn áo trắng tay trơn Vẫn chưa trọn công danh Biết lấy gì báo đáp!
THƯƠNG VỀ XỨ NGHỆ
Nắng như lửa đổ xuống trời xứ nghệ Đất khô cằn nứt nẻ dấu chân chim Ở miền xa con nghe nhói buồng tim Thương cho đất đang quặn lòng cháy khát
Thương em tôi đang trong mùa nắng hạn Nước bờ kinh tát không đủ ruộng đồng Đêm thao thức mẹ lo mùa thật bát Hạt giống gieo trên mảnh đất cõi cằn Khi mồ hôi bốn mà cha vẫn đổ Theo đường cày bước ran rát bàn chân
Sức đổ xuống cho cây đời lại mọc Từ đất khô hạt giống lại sinh sôi Xứ sở gian truân vun lòng người nhân hậu Dù mùa sau vẫn còn khô hơn thế Miền trung ơi! Bốn mùa khắc nghiệt Rồi gió Lào vẫn còn cuồng nhiệt quét Và lũ lụt đâu chỉ một mùa Nhưng lòng người đâu có chịu thua.
Trời cứ nóng và cây đời cứ mọc Trong gian truân sức sống khởi màu. HÌNH QUÊ
Em đi đã chừng xa xôi lắm Thăm chửa vườn xưa lối em qua?
Đường làng bỡ ngỡ tiễn em đi Thành thị phồn hoa đã mấy mùa Từ độ thu về thay sắc lá Lối mòn vẫn đợi dáng em qua.
Xao xác heo may gợi nhớ về Cánh cò chở nặng bóng chiều quê Em về mang chút niềm thương nhớ Từ thuở chín mười ở chốn quê.
Mắt mẹ hằn sâu dấu chân chim Lưng còng thêm nặng những chờ mong Bữa nay con gái yêu thương ấy, Vắng mẹ có tròn giấc ngủ không?!
Trăng gầy chiếu ngả dài bóng mẹ Lúa thời con gái cánh đồng xanh Em ở miền xa trên tỉnh ấy, Có biết hay không dáng mẹ gầy?!
Em về mang chút niềm thương nhớ Từ thuở chín mười ở chốn quê.
LỤC BÁT THÁNG BA
Tháng ba chín mộng mùa xuân Em nghiêng nón đổ nắng ngân xuống thềm Sân đình hội hát giao duyên Nam thanh, nữ tú …. thề nguyền với nhau.
Tháng ba nắng đổ vàng au Hoa xoan tím rụng rơi đầu ngõ thưa. Lắng động lại chút tình xưa Nàng Bân đan áo mang mưa rét về Lúa phơi mau, tuổi dậy thì. Đưa mình gió nhẹ không hề cao sang.
Tháng ba vác cuốc ra đườmg. Thấy màu cuộc sống đang cùng đổi thay Mẹ ngồi bấm đốt ngón tay Thời gian in rõ chai dày đường gân
Những ngày dập hạt phân vân Ngẫm mùa về lại… phân phân với mùa. Tháng ba lại nhớ ngày xưa Tôi cùng với bé nô đùa bên nhau
Thời gian lặng lẽ trôi mau Hội Duyên, hội Hứa cùng nhau… hẹn hò. Ngờ đâu bé đã … sang đò. Tháng ba bé cưới làm to nhất làng.
NỖI NIỀM VỚI HUẾ ( Gửi tặng cô Nga – gio viên THPT TX. Bình Longt)
Tiếng rất Huế và lòng cũng rất Huế Mắt em nhìn mát rượi nước sông Hương Cho anh nghe lẫn cả ý nghê thường Tà áo trắng hay nắng voan màu Huế?
Chưa một lần anh bước đến Ngọ Môn. Cỏ Thành Nội xanh rờn thơm gót nhỏ Dáng em đi là Cố Đô anh đó. Thấp thoáng về dưới chiếc nón nghiêng che.
Anh cũng chưa đến núi Ngự bao giờ. Chợ Đông Ba em vẫn về mỗi buổi Lăng Khải Định những chiều ngan ngát khói Thơm như tình anh nhớ đến Cố Đô.
Lời nói em sâu lắng một điệu hò Đã thương nhau thì dù bao cách trở dù nắng mưa, núi sông cách trở bao tháng năm em vẫn đợi vẫn chờ.
Lúc em buồn như chiều Huế đổ mưa. Ướt thẫm cả nỗi niềm anh nhớ Huế Em đã đưa anh đi về với Huế Dịu dàng trong câu hát em ngân. AI VUN ĐỜI TÔI.
Mẹ tôi vun đời tôi Khi vẫn còn trong dạ Suốt mùa nắng cháy tơi* Sang mùa mưa tầm tã.
Mẹ tôi vun đời tôi Như chồi non trong lá Như cành non luống mạ Trên chuyến đò sông sa.
Vòng nôi vun đời tôi À ơi theo cánh quạt Năm canh chầy mẹ hát Dòng sữa ngọt lời ru.
Chuyện cổ tích ngày xưa Ấm như lời bà kể: Vua Hùng vương kén rể Đồng Tử gặp Tiên Dung.
Quê hương vun đời tôi Êm đềm như giấc ngủ Trong điệu hò chất phác Trong cánh buồm đêm trăng.
Bà, mẹ vun đời tôi Quê hương vun đời tôi Tôi vẫn vun đời tôi.… * Tơi: áo kết bằng lá cọ, dùng che nắng, che mưa của người dân xứ Nghệ
ƠN NGƯỜI
Lòng mẹ như bể sâu Biết lấy gì báo đáp Hơn hai mươi tuổi đầu Vẫn đang còn ăn bám.
Mảnh ruộng gầy gốc rạ Gắn với mẹ sớm hôm Vun xới từng luống mạ Lưng mẹ lại còng thêm.
Manh áo tơi nón lá Dầm dãi với nắng mưa Cho ngày tháng dần qua Cho tình thương chan chứa.
Dù lưng chén cơm dưa Cũng nhặt nhành chắt góp Cho con theo lần lứa Để học hành lớn khôn.
Từ ngày chị lấy chồng Việc nhà nhiều hơn trước Cha mãi bận việc đồng Con biết không về được.
Bao nhiêu năm đèn sách Vẫn áo trắng tay trơn Vẫn chưa trọn công danh Biết lấy gì báo đáp! Trương Văn Phương |
Ý kiến bạn đọc