BUỘC Ta đem nhớ buộc vào yêu Buộc mây vào gió buộc chiều vào thơ Buộc sầu vào cõi bơ vơ Buộc năm tháng vào đợi chờ xa xăm Buộc trăng vào những đêm rằm Buộc nước mắt khóc trăm năm kiếp người Niềm vui buộc với nụ cười Buộc duyên vào nợ buộc người vào ta Hôm nay buộc với hôm qua Buộc khôn vào dại buộc xa vào gần Lên chùa buộc tiếng chuông ngân Đưa tay buộc kiếp phong trần lại thôi.
Ngọc Sáng
TA VỀ NGỒI GIỮA NGÂY THƠ
Ta về ngồi giữa ngây thơ Xòe tay đếm hết dại khờ xa xưa Ta về ngồi giữa nắng mưa Tìm câu thơ cũ viết chưa xong vần Ta về ngồi giữa lặng câm Cô đơn với những âm thầm trên tay Ta về ngồi giữa đắng cay Lau khô nước mắt tháng ngày rong rêu Ta về ngồi giữa cô liêu Thời gian hóa thạch những điều dỡ dang Ta về ngồi giữa trần gian Ô hay duyên phận vẫn lang thang buồn. Ngọc Sáng
TIẾNG QUÊ Nhớ thương gói lại để dành Ta đi ra chốn thị thành xa hoa Đất người bao tháng năm qua Tiếng quê lam lũ vẫn là tiếng quê Thật thà răng, rứa, mô, tê. Đẹp như ruộng lúa, bờ đê làng mình Hiền như duyên nụ cười xinh Trong như mắt liếc đưa tình đắm say Quê ơi! nhớ mãi tháng ngày Đói cơm, giáp hạt, trâu cày ruộng khô Trong nhà “nỏ có chi mô” (*) Mẹ tìm khoai, sắn đáy bồ nuôi con Tiếng quê đói khổ vẫn tròn Đồng quê rơm rạ lối mòn mõ trâu Sông thì cạn dạ thì sâu Câu ca mẹ hát bạc màu thời gian Ngày đông tháng giá cơ hàn Ruộng sâu cha lội trong màn bão giông Mưa dầm úa lá trầu không Vườn thưa rau giá, bưởi bòng đang xanh Tiếng quê ơi! mãi trong lành Thơm như hoa bưởi, hoa chanh trong vườn Ta đi vạn chốn ngàn phương Tiếng quê vẫn nói, vẫn thương quê nghèo./. 9/2/2012 (*) “Không có gì đâu” Ngọc sáng
XIN Xin em một chút dịu dàng Để cho ta nhặt lá vàng làm thơ Xin em một chút thờ ơ Để cho ta biết đợi chờ… là yêu Xin em một chút mỹ miều Để cho ta hẹn những chiều nhớ thương Xin em một chút vấn vương Để cho ta nói yêu đương tỏ tình Xin em đừng mãi lặng thinh Để cho ta cột duyên mình… với nhau
KHÔNG ĐỀ Tặng M.Ph Em thêu suối tóc mây trời Sao đêm thổn thức ngõ lời yêu thương Em đan mắt biếc vấn vương Ban mai thức giấc tô hường môi xinh Em nghiêng nghiêng nụ cười tình Để ta lạc bước ngỡ mình đang yêu Em mơ hoa gấm thật nhiều Ta ôm nỗi nhớ một chiều…tái tê. Ngọc Sáng |
Ý kiến bạn đọc