Mẹ đang đốt nén hương trên bàn thờ nghi ngút khói Để hồn các con về với Mẹ hiền. Năm đứa mà lúc mẹ tiễn đi xa Anh Hai, anh Ba, anh Tư, anh Năm rồi em út. Đứa vào quân y, tiểu đoàn Đồng Khởi Đứa hải quân, đứa biệt động Sài Gòn. Chúng con về, tất cả mẹ hiền ơi Như buổi ra đi mẹ hiền đưa tiễn. Mẹ cười tươi quàng khăn rằng từng đứa. Út em con còn nũng nịu với mẹ hiền Chúng con về rồi sao mẹ lại không vui. Mẹ dọn bàn thờ đốt từng nén nhang thơm lặng lẽ Mẹ khấn lạy, trời ơi sao lại thế ? Nước mắt mẹ tràn ngập cả bờ mi Đúng đạo lý con phụng thờ cha mẹ Cớ sao gì mẹ lại cúng thờ con ? Sao thời gian sắt đá cũng vẫn mòn Không làm sao mẹ quên nỗi đau se thắt Thuở chúng con ngực gâm đầy đạn giặc Không đau bằng nghe mẹ nấc hôm nay. Gần bốn mươi năm, đâu ngày một, ngày hai Đừng khóc nữa, mẹ ơi ! Đừng khóc nữa. Năm đứa con biết quay về khi mẹ đợi cửa Bên khói hương, trong gió lay rèm Chúng con về đủ mặt năm anh em. Dù có phải ngăn sông cách biển Dù thân thể đã trở thành cát bụi` Các con vẫn về bên mẫu tử tình thâm. Hồn chúng con quanh quẩn bên mẹ tháng năm Đừng khóc nữa…mẹ ơi…Đừng khóc nữa. (Kính tặng các Mẹ liệt sỹ nhân ngày 27-7) -Thiên Thanh- |
Ý kiến bạn đọc