Ru mưa
Mưa ru khúc nhạc ân tình
Trăm năm xanh mãi chuyện mình kiếp xưa
Mưa ngàn năm giọt đong đưa
Hoài về bến cũ, sóng vừa nhặt khoan
Kiếp người lắm nỗi đa đoan
Nguồn đâu là cội miên man gió ngàn
Lần gom từng chiếc lá vàng
Cuốn theo ngày gió, bóng tàn mưa mau
Rơi chi phiên khúc nhạc sầu
Để ai? chìm mãi giang đầu đợi nhau!
Mưa ngâu thờ thẩn về đâu
Bên đời đứng mãi bạc màu ru mưa.
Trầm Mặc
|