Vu Lan về Con nhớ lắm mẹ ơi Có phải đời người sinh ra để buồn để tủi Mẹ không còn Trên áo con người ta cài hoa trắng Nước mắt lưng tròng Con mất mẹ thật ư ? Con thơ dại Để tháng ngày lặng lẽ Mẹ đường xa phiên chợ cuối mùa đông Năm tháng qua đi Đời người ngắn ngủi Mẹ đi rồi Nghe lạnh buốt chiều sương Con bơ vơ lạc lõng Xuôi ngược chốn quê người Xa cố hương, một thời bên mẹ Tháng ngày qua thiếu lắm một tình thương Nghe chim kêu con giật mình sợ sệt Tiếng côn trùng than khóc...nảo nuột ghê Đêm về khuya Nghe trống vắng vô cùng Nơi phương xa mắt dõi về quê cũ Mẹ tảo tần, một nắng hai sương. Ngày ra đi, mắt mẹ buồn ngấn lệ Tiếng còi tàu tiễn biệt mẹ xa con… Nay Vu Lan lại về Trên áo con cài bông hoa trắng Mới ngày nào con được đóa hồng nhung. Trầm Mặc (NTB) |
Ý kiến bạn đọc