Cổng trường ấy vẫn như xưa Đang đợi chờ nỗi gì muôn thuở Cây bàng xanh đứng đó Thân gầy bền bỉ với thời gian.
Trang giấy học trò nhỏ bé mong manh Vẫn trắng mãi với thời gian lóng lánh Lớp bụi trần… Chợt nhuốm tóc thầy ai hay!. Cơn gió ngày xưa bên cửa sổ thơ ngây Có còn giữ những nụ cười tím biếc Lá bàng rơi vào những khoảng trời… riêng biệt Mong chở đầy một chữ Đạo thầy ơi.
Cổng trường khép lại rồi Như dấu chấm sau cái thời nông nổi Vô tư không còn nguyên thế mãi Đặt bước vào đời muôn nỗi lo toan.
Kỷ niệm ơi ngày xưa ấy còn không?! Mọng ước nhỏ gói trong tờ giấy mỏng. Lời giảng ấm như nắng sân trường rộng mở Vẫn ngời lên trong hành lý con mang./. _____________________________________________________
TÂM SỰ Sống lặng thầm với trường lớp thân thương. Chỉ mong chờ bài giảng được hay hơn
Hạnh phúc đến từ những mơ ước thân thương.
____________________________________________________
ĐI DỌC THỜI GIAN
Ngày xưa khi còn bé thơ chưa đi học, em đã nghe hai từ “cô giáo”! Em cứ ngỡ là cô tiên Lớn lên vào lớp một, em biết cô rất hiền – cô là cánh diều mơ ước Bây giờ cô vẫn luôn bên em, với trái tim bao dung và tấm lòng tin tưởng – cô là bầu trời riêng em Và em biết Mãi mãi mai sau, ánh mắt độ lượng của cô luôn dõi theo đường đời em bước Cô là ánh dương soi chiếu đời em Cô ơi! Nỗi đời rộng mở. Lời dạy của cô luôn là điểm tựa vững tin ngời sáng. Nương mình vào kỷ niệm. Em gửi tới cô lòng tri ân./.
Quyết Lam |
Ý kiến bạn đọc