Voõ Thaønh Nam giaët ñoù cho cha vaø baø |
Cha em hồi nhỏ theo nhóm bạn trong xóm trèo lên thùng nước hóa chất của giặc Mỹ để lại sau giải phóng ở chi khu quân sự Mỹ ở thị trấn An Lộc huyện Bình Long (cũ). Sau khi bị hóa chất ăn, tay chân bị đau nhức và cụt hết cả 10 ngón tay và 10 ngón hai bàn chân. Bây giờ mọi sinh hoạt trong cuộc sống hàng ngày từ lớn đến bé biết nhờ vào đứa con đang học lớp 10. Cuộc sống cha con rất túng quẫn và nghèo khó, vỏn vẹn chỉ có 15 cây sầu riêng và một đàn gà hiện tại tôi đếm hết chỉ được 18 con cả lớn lẫn bé làm vốn sống của cha con và bà nội mù lòa. Vốn bố mẹ cưới nhau sinh hạ được em khi mới chỉ lên 4 tuổi học lớp vỡ lòng Nam không chịu được cảnh khốn khó với cha con mẹ em đã lạnh lùng bỏ em lại cho người chồng tật nguyền và ra đi, không biết đi đâu, như một sự phủi bỏ trách nhiện làm vợ làm mẹ với gia đình nghèo túng của mình. Gánh nặng bắt đầu đè lên vai Nam khi năm 2008 bà nội ốm nặng và bị khiếm thị khiếm thính sau khi khỏi bệnh.
Từ hai năm nay một buổi đi học phải về lo việc nhà, lo cơm nước cho cha và bà nội của một gia đình neo đơn ốm đau như nối thêm ngón tay cho người cha và bà nội mù lòa. Dù khó khăn bất hạnh nhưng em là học sinh ngoan ngoãn, học giỏi nhiều năm liền. Từ lớp 1 đến lớp 9 em luôn đạt học sinh tiên tiến và xuất sắc, trong đó có 3 năm liên tục là năm lớp 3, 4 và 5, đặc biệt có khiếu học toán. Năm lớp 9 em là học sinh giỏi toán tỉnh Bình Phước.
Trương Văn Phương
Ý kiến bạn đọc